Chương trước
Chương 423 : Tôi lại từ chối một trăm triệu như vậy? (1)  
Chương 413 : Tôi sợ lắm! Quan Nhị gia, ngài đừng bao giờ đồng ý với yêu cầu của tôi nha! (2)   Chương 414 : Bác sĩ Từ, tôi muốn bái anh làm thầy   Chương 415 : Vậy mà lại bị một con chó khinh bỉ (1)   Chương 416 : Vậy mà lại bị một con chó khinh bỉ (2)   Chương 417 : Đại sư gì chứ, lão phu chính là bác sĩ tâm lý chính tông là con độc đinh suốt chín đời!   Chương 418 : Hừ! Anh tưởng các vị đạo hữu đều là đồ ngu à? (1)   Chương 419 : Hừ! Anh tưởng các vị đạo hữu đều là đồ ngu à? (2)   Chương 420 : Ơ đệch, đây thật sự là lão tổ tông của tôi hả? (1)   Chương 421 : Ơ đệch, đây thật sự là lão tổ tông của tôi hả? (2)   Chương 422 : Phong cách tu luyện này, có phải là có không đúng cho lắm không?   Chương 423 : Tôi lại từ chối một trăm triệu như vậy? (1)   Chương 424 : Tôi lại từ chối một trăm triệu như vậy? (2)   Chương 425 : Cách thu nhận fans này có gì đó là lạ   Chương 426 : Livestream lần nữa, đến cả việc lợi dụng kiếm chác mà cũng phải có vận may tốt mới có tư cách á? (1)   Chương 427 : Livestream lần nữa, đến cả việc lợi dụng kiếm chác mà cũng phải có vận may tốt mới có tư cách á? (2)   Chương 428 : Otaku còn dám kết nối? Chưa biết vết xe đổ của hai tiền bối kia hả? (1)   Chương 429 : Otaku còn dám kết nối? Chưa biết vết xe đổ của hai tiền bối kia hả? (2)   Chương 430 : Lúc đầu còn tưởng trạng thái hôm nay của bác sĩ Từ không tốt   Chương 431 : Chúc mừng đám trạch nam ôm đầu khóc rống, vui vẻ chào đón thành viên mới (1)   Chương 432 : Chúc mừng đám trạch nam ôm đầu khóc rống, vui vẻ chào đón thành viên mới (2)  
setting
Chương sau

 

[Bình Thường Là Chân Lý] thoáng có tí ngạc nhiên.

“Tuy hiệu quả của hai loại thuốc khác nhau, nhưng giá cả thì không khác mấy.” Trong lòng anh tự động vẽ ra sự ngang bằng.

Khác biệt lớn nhất của hai lựa chọn này chính là một cái là một trăm triệu tiền mặt.

Một cái là bốn cân gạo.

Rõ ràng theo như Từ Huyền thấy, hai loại này là đồng giá.

[Bình Thường Là Chân Lý] hơi nghi ngờ.

Gạo cái gì đó, sao giá cả lại không hợp thói thường như vậy?

Loại gạo bình thường, trong siêu thị cũng chỉ bán mấy tệ một cân. Vậy mà gạo này lại bán 2500 vạn tệ một cân?

Chênh lệch gấp 1000 vạn lần?

[Bình Thường Là Chân Lý] tò mò nói: "Bác sĩ Từ, gạo này có gì đáng chú ý à?"

Từ Huyền cũng không giải thích cặn kẽ.

Chỉ nói đơn giản: "Gạo này không dễ trồng."

"Sau khi anh ăn vào, có thể khiến anh khỏe mạnh."

Sau khi nói hai câu này thì hắn không nói gì nữa.

[Bình Thường Là Chân Lý] do dự một lúc.

Trong đầu không ngừng có hình ảnh một trăm triệu tiền mặt bỗng xuất hiện.

Anh ta hít sâu một hơi, kiên định nói: "Bác sĩ Từ, tôi chọn cái thứ hai."

Từ Huyền cười như không cười, nói: "Anh chắc chứ? Chọn rồi thì không cho anh sửa đâu."

Hắn gọi Tống Sở Sở đến, bảo cô lấy ra bốn cân lúa Thất Tuệ.

Ừm, không sai. Chính là thành gạo.

Đập, xay, những bước này… đều là đồ tôn này tự hoàn thành…

[Bình Thường Là Chân Lý] hơi sững sờ.

Số gạo này với loại gạo bình thường được bán trong siêu thị cũng chẳng khác nhau gì cả... Từ Huyền cân nhắc: "Nếu bây giờ anh hối hận, muốn một trăm triệu, thì vẫn còn kịp."

[Bình Thường Là Chân Lý] cắn răng: "Tôi không đổi, cứ chọn cái này đi."

Từ Huyền cũng không khuyên nữa.

Lại cho [Bình Thường Là Chân Lý] một sợi dây chuyền hình (tỉ phú vịt) Scrooge McDuck chế từ ngọc. Sau đó để Tống Sở Sở tiễn anh rời đi.

[Bình Thường Là Chân Lý] mang theo chút tiếc nuối nhìn cóc vàng ba chân lần cuối, rồi xuống núi rời đi.

Lúc này, Chu Yếm cũng tò mò tiến lại gần.

Nó vươn móng vuốt, gõ mấy cái lên đầu của cóc vàng ba chân. Dường như con cóc vàng này hơi ngây ra.

Sau một lúc sững sờ, mới ngơ ngác “Ộp” một tiếng. Hình như đang bày tỏ bất mãn.

Nhưng Chu Yếm vẫn đùa quá mức.

Dường như còn có tí tò mò tại sao con này lại khác với con cóc bình thường.

Nó cầm một chân của cóc vàng ba chân lên, kéo lên giữa không trung, nhìn xem có phải hai cái chân còn lại giấu phía dưới cơ thể hay không.

"Khụ khụ!"

Từ Huyền ho khan.

Lúc này Chu Yếm mới ngượng ngùng thả con cóc vàng ba chân trong tay xuống.

"Ộp!"

Cóc vàng ba chân lại ngây ra một lúc lâu, mới bất mãn kêu lên. Từ Huyền mỉm cười, đặt con cóc vàng ba chân lên trên vai.

Đối với người bình thường, thụy thú (con thú tốt lành) chiêu tài này có thể khiến người ta kiếm cả trăm triệu. Nhưng đối với người tu hành thì lại khác.

Xác suất thu được các loại cơ duyên đều sẽ tăng lên gấp bội, chỉ là không phải là hiện tại, mà là đợi đến khi con cóc vàng này mọc ra cái chân thứ ba, sau đó trưởng thành.

Trước đây, dù là người tu hành, cũng sẽ gặp phải bối rối giống như [Bình Thường Là Chân Lý]. Nhưng Từ Huyền lại không thèm để ý đến.

Hắn mang theo cóc vàng ba chân, thản nhiên đi đến vùng đất trống bên ngoài biệt thự. Gieo hạt giống thứ hai được đưa đến xuống.

Sau khi rót công đức vào thì một gốc linh thực như video tua nhanh, cấp tốc mọc ra. Một lúc sau.

Một cây lớn cành lá rậm rạp đột ngột mọc lên khỏi mặt đất. Toàn bộ cái cây chỉ có một quả màu xanh đen.

Một quả nho nhỏ, đại khái chỉ lớn như quả nho. Trên trái cây màu xanh đen này mơ hồ tản ra mùi hương kỳ dị. Từ Huyền mỉm cười.

Quả màu xanh đen to bằng quả nho này tên là quả Đế Lưu.

Đặt thứ này ở giới tu luyện thượng cổ, chỉ sợ cũng không có nhiều người biết đến.

Quan trọng là thứ này không có tác dụng đối với tu sĩ nhân loại.

Nhưng linh quả này đối với mấy Yêu tộc và tu sĩ ngự thú, cũng là tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ cần phát hiện ra một quả, tất nhiên sẽ dẫn đến một trận chém giết!

Không sai. Sở dĩ quả này có cái tên này.

Là vì hiệu quả và Đế Lưu Tương sáu mươi năm giáng thế một lần trong truyền thuyết có tác dụng tương tự… có thể xúc tiến yêu thú trưởng thành!

"Chít!"

"Ộp!"

Sau khi một khỉ một cóc nhìn thấy quả màu xanh này, ánh mắt đều thẳng tắp. Bốn con mắt nhìn chằm chằm vào quả màu xanh đen, không nhúc nhích.

Từ Huyền hái quả màu xanh đen xuống, đút vào miệng của cóc vàng ba chân. Dường như là trong nháy mắt.

Toàn thân của con cóc này bắt đầu trưởng thành.

Màu sắc của cơ thể cũng từ màu xanh ố vàng vốn có, hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Chân sau như cục bướu trên mông nó cũng dần biến lớn. Sau cùng biến thành kích cỡ như hai cái chân còn lại.

Lúc này, nó mới chính thức có hình dáng trưởng thành.

 

Chương trước
Chương 423 : Tôi lại từ chối một trăm triệu như vậy? (1)  
Chương 413 : Tôi sợ lắm! Quan Nhị gia, ngài đừng bao giờ đồng ý với yêu cầu của tôi nha! (2)   Chương 414 : Bác sĩ Từ, tôi muốn bái anh làm thầy   Chương 415 : Vậy mà lại bị một con chó khinh bỉ (1)   Chương 416 : Vậy mà lại bị một con chó khinh bỉ (2)   Chương 417 : Đại sư gì chứ, lão phu chính là bác sĩ tâm lý chính tông là con độc đinh suốt chín đời!   Chương 418 : Hừ! Anh tưởng các vị đạo hữu đều là đồ ngu à? (1)   Chương 419 : Hừ! Anh tưởng các vị đạo hữu đều là đồ ngu à? (2)   Chương 420 : Ơ đệch, đây thật sự là lão tổ tông của tôi hả? (1)   Chương 421 : Ơ đệch, đây thật sự là lão tổ tông của tôi hả? (2)   Chương 422 : Phong cách tu luyện này, có phải là có không đúng cho lắm không?   Chương 423 : Tôi lại từ chối một trăm triệu như vậy? (1)   Chương 424 : Tôi lại từ chối một trăm triệu như vậy? (2)   Chương 425 : Cách thu nhận fans này có gì đó là lạ   Chương 426 : Livestream lần nữa, đến cả việc lợi dụng kiếm chác mà cũng phải có vận may tốt mới có tư cách á? (1)   Chương 427 : Livestream lần nữa, đến cả việc lợi dụng kiếm chác mà cũng phải có vận may tốt mới có tư cách á? (2)   Chương 428 : Otaku còn dám kết nối? Chưa biết vết xe đổ của hai tiền bối kia hả? (1)   Chương 429 : Otaku còn dám kết nối? Chưa biết vết xe đổ của hai tiền bối kia hả? (2)   Chương 430 : Lúc đầu còn tưởng trạng thái hôm nay của bác sĩ Từ không tốt   Chương 431 : Chúc mừng đám trạch nam ôm đầu khóc rống, vui vẻ chào đón thành viên mới (1)   Chương 432 : Chúc mừng đám trạch nam ôm đầu khóc rống, vui vẻ chào đón thành viên mới (2)  
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.13552 sec| 2432.555 kb